Khi ai đó hỏi bạn, đi xa bạn có nhớ đến quê hương mình không? Bạn sẽ trả lời ra sao? Một từ “có” ngọt ngào để ôm trọn tất cả. Ôm cả mưa nắng và những ngày vất vả ngược xuôi nơi trời xa xứ lạ, trong lòng thì vẫn hướng về quê nhà.
Quê hương là gì ?
Quê hương là nhớ là thương, là cơn gió xạc xào rặng tre đầu ngõ. Quê hương nặng trĩu một chữ mơ, một chữ thơ. Là những vành trăng hết khuyết lại tròn cứ chênh vênh. Nơi xóm làng xưa được uốn cong bởi con đê dài bao bọc.
Hoàn hôn. |
Quê hương là những con đò
Quê hương, nơi trước kia, lúc tôi còn bé nhỏ, nó là những con đò trên dòng sông khuya đang buông mái chèo đợi khách. Đứng trên cầu, nhìn sang phía đối diện tôi thấy mênh mông trời nước, xa xa những hàng cây nho nhỏ bên dòng sông như đang vẩy chào.
Ngày nay, ánh sáng từ đèn điện lung linh uốn cong theo những dòng sông nơi quê nhà đang ngày một đổi mới. Những chuyến phà đêm chở xe đi vội vã trong đêm tối chở gì nhiều thế nhỉ? Có phải đang chở thương nhớ hay là chở cơn gió mùa hè về ru từng giấc ngủ bé thơ. Bất chợt nhớ lại cảm giác ngày xưa ơi thương lắm những chuyến phà đêm.
Cũng chỉ cách đây vài ngày thôi, những buổi chiều nắng đã xế cứ vàng lên rực rỡ.
Những tia nắng mặt trời le lói chiếu xuống cánh đồng lúa chiều bao la lênh láng nước. Thỉnh thoảng còn sót lại vài chú cá Rô đồng bơi lóp ngóp nơi mép ruộng. Cả cánh đồng nồng nặc mùi tanh của bùn khó chịu, cùng những đốm trắng nho nhỏ đang di chuyển của những chú cò.
Những gốc rạ mục, những mãnh đất được cày lật nghiêng lên đang chờ nước vào để tan biến hóa thân thành những cánh đồng lúa xanh tươi. Những chiếc nón lá trắng nhấp nhô của các bà các chị đang cặm cụi nhổ mạ non trên đồng.
Dòng sông quê. |
Nhớ ngày xưa, mỗi lúc vào buổi tối sau những ngày lao động mệt nhọc, đám con gái con trai chúng tôi lại tụ tập nhau lại rồi chuyện trò ríu rít, hay đi trộm trái cây về vừa ăn vừa cười líu líu hạnh phúc. Ngày này khi về thăm quê, tôi chỉ thấy bóng những ông già dắt cháu đi chơi, thỉnh thoảng gặp một chị luống tuổi quần xắn cao đang cặm cụi khỏa nước vớt bèo bên con mương nhỏ.
Những cọng lục bình ngơ ngác tím tái cuối chiều như tuổi thanh xuân của chị đã trôi qua trong tiếc nuối. Một cặp vợ chồng già mọi ngày vẫn nhấm nhẳng cãi nhau như tôm như cá, bữa nay lại ra bờ ao ngồi bên nhau nói cười vui vẻ.
Quê hương là con đường làng quanh co với ngô nhà lá nhỏ. |
Xa xa, bên bờ đê dài, từng tốp từng tốp trẻ con và người lớn tụ tập nhau lại chơi trò thả diều. Những chiếc diều như vành trăng đầu tháng đang lơ lửng trên trời cao. Dưới dòng sông, gió thổi lao xao mặt nước, cậu bé đang lắng nghe từ phía sông xa những tiếng sóng cười.
Như người diễn viên hóa thân vào những cánh cò chênh chao chạng vạng lúc nhập nhoạng chiều để thấy rằng quê hương nói với ta những điều như thế đó. Một ngọn đèn bạc phơ thức chong chong giữa đêm khuya của người mẹ ngóng đứa con nơi xa xứ. Một khúc ru ầu ơ làm đung đưa cánh võng sau khung cửa.
Những con sóng từ nơi anh cứ dồn dập sớm chiều làm cho ta đang ngủ nửa đêm chợt thức. Một cánh buồm neo ở cuối dòng sông hát khúc hát của cha, từng lời hát cứ trầm bổng ngân nga để cho ta kịp nhận ra những ngày đang đi qua, nắng vẫn vàng mơ cháy đến tận cùng.
Những con sóng từ nơi anh cứ dồn dập sớm chiều làm cho ta đang ngủ nửa đêm chợt thức. Một cánh buồm neo ở cuối dòng sông hát khúc hát của cha, từng lời hát cứ trầm bổng ngân nga để cho ta kịp nhận ra những ngày đang đi qua, nắng vẫn vàng mơ cháy đến tận cùng.
Xem thêm: