Ký ức về mùa lúa chín. |
Ký ức mùa lúa chín
Dọc hai bên đường là một màu lúa vàng óng ánh, dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều. Hương thơm lúa chín bay xa xa, những cây lúa nặng trĩu hạt chờ đến ngày gặt.
Cơn gió nhẹ
bỗng thổi vào má cô gái ngồi phía sau, cô nhẹ nhàng ôm chặt người yêu, áp một
bên má lên vai chàng trai, mái tóc tung bay nhè nhẹ, tóc lướt ngang đôi mắt long
lanh tràn ngập hạnh phúc.
Đối với cô
bây giờ, thời gian như ngừng lại. Cô đang ôm trọn niềm khát khao và mong nhớ
của mình, đó là người cô yêu thương nhất trên cuộc đời. Cảm giác bình yên
thể hiện rỏ trên khuôn mặt xinh xắn ấy, cảm giác tràn ngập hạnh
phúc, mà cứ mỗi tuần cô chỉ được ôm trọn vào lòng một lần.
Tôi là một
thằng sinh viên ngành y, lớp y sĩ đa khoa định hướng y học cổ truyền khóa 2009,
của trường Cao đẳng y tế Đồng Tháp.
Năm đó tôi
20 tuổi, một chàng trai nhút nhát, ít giao tiếp, khuôn mặt không mấy gì đẹp
trai, lại ốm yếu. Suốt thời gian sinh viên, cứ đi học rồi thì vào bệnh viện
thực tập, cuối tuần thì về nhà.
Sang năm
hai, một lần đi thực tập khoa nội tổng hợp ở bệnh viên, tôi gặp em. Lần đầu
tiên trong đời, tôi cảm thấy bối rối khi đối diện trước ánh mắt đó.
Một cô gái
có dáng người nhỏ nhắn, thon thả, hơi gầy, mái tóc thẳng xuống ngang bờ vai, nước
da trắng mịn màng, đôi môi nhỏ bé đáng yêu, phía trên là mũi dọc dừa, đôi mắt
to tròn, long lanh.
Em ngồi trên
giường bệnh, tay cầm chiếc quạt, nhè nhè quạt cho bà của mình. Một người
phụ nữ khoảng 60 tuổi, dáng béo tròn, đang nằm trên giường bệnh, tay trái
truyền dịch, đôi mắt nhắm lim nhim, không để ý mọi việc xung quanh.
Hằng ngày,
sáng đi học ở trường, tối vào bệnh viện trực đêm, tôi đi theo các chị điều
dưỡng đo huyết áp, phát thuốc cho người bệnh. Phòng số 11 là phòng em và ngoại
ở, cách phòng trực của tôi có 5m.
Mỗi đêm
trực, tôi chỉ mong đến giờ phát thuốc. Để có cơ hội vào phòng em, lén nhìn
khuôn mặt, xinh xắn ấy.
Thời gian
thắm thoát trôi qua, một năm sau cứ nghỉ là không còn gặp em nữa. Đến lúc đi
khoa nội thần kinh, duyên nợ lại đến. Lần này em nuôi nội điều trị bệnh cao
huyết áp.
Tôi mừng như
nhặt được vàng, mỗi lần làm công việc xong, lũi thủi đến phòng em để nhìn lén.
Một thằng con trai nhút nhát như mình, không có gì đặc biệt, làm sao em để ý
mình được.
Trong một ca
trực đêm, tình cờ tôi có được số điện thoại em. Có lẽ duyên số trời đã định
sẵn, em ra ngoài chơi cùng các bạn. Lúc đi ngang, thấy quen mặt, em bước đến nói.
Anh
cho em xin số điện thoại anh nhe !
Tôi hơi bất ngờ, hồi hợp
khi đứng trước em, nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng.
Em
xin số điện thoại anh làm gì ?
Em tỏ ra
ngượng ngùng khi bị tôi hỏi:
Em đi chơi với mấy bạn. Mà sợ khoa đóng cổng. Nên em xin số điện thoại anh,
khoảng 20h em về, anh mở cửa em vào khoa nhe !
Tôi gật đầu.
Em
nhớ về sớm nhé !
Từ đó, những
lúc rãnh rỗi, chúng tôi thường nhắn tin qua lại. Có khi đến một hai giờ sáng,
dần dần tôi yêu em, mỗi lần nhìn em từ xa, trong tim dân lên một niềm hạnh phúc
nho nhỏ.
Cái thời
cuối năm 2009 không có zalo, facebook. Chỉ dùng điện thoại nokia, chờ một tin
nhắn cũng dăm ba phút. Nhưng mỗi khi nhận được tin nhắn, tôi vui và hạnh
phúc.
Sau ba năm
đi học, tôi tốt nghiệp ra trường. Cầm tấm bằng trên tay, lũ bạn ai cũng vui vẽ
cười đùa. Nhưng lòng tôi lại đao đáo một nổi buồn. Tôi sợ rồi đây, không còn
gặp em. Tôi sợ suốt đời mình, không có cơ hội nói tiếng anh yêu em.
Tốt nghiệp
xong, ai cũng vui mừng tổ chức tiệc tùng. Riêng tôi lủi thủi vào bệnh viện, chỉ
mong gặp được em. Hỏi thăm thì biết, nội em đã xuất viện về nhà hơn một tháng
trước.
Buồn rầu đi
về nhà, trong lòng nhớ em dai diết. Quen nhau gần 2 năm, ngoài nhắn tin, chưa
bao giờ tôi dám gọi điện thoại cho em.
Chịu đựng
nỗi nhớ hàng đêm suốt hai tháng, hôm đó, tôi lấy hết can đảm gọi điện cho em.
Alo
! Em có khỏe không ?
Một giọng
nói ngọt ngào quen thuộc cất lên:
Dạ
em vẫn khỏe, dạo này anh còn đi thực tập không ?
Tôi vui
mừng, cảm giác ấm áp khi nghe được giọng nói ngọt ngào ấy.
Anh
vừa tốt nghiệp được hai tháng. Anh có chuyện này muốn nói cho em biết, anh sợ
không nói thì sao này không còn cơ hội nữa !
Có
vẻ hơi tò mò, em hỏi:
Chuyện
gì vậy anh ?
Tôi ấp úng
trả lời với giọng bối rối:
Anh…
Anh... Anh yêu em !
Em có vẽ hơi
bất ngờ, trả lời tôi với giọng thẹn thùng:
Anh
giỡn hoài nhe. Em không tin anh đâu !
Tôi nói
tiếp:
Anh
thương em lâu rồi, nhưng anh để trong lòng. Hôm nay nói ra, vì anh tốt nghiệp ra trường rồi, sợ sẽ không còn
cơ hội để nói cho em biết.
Im lặng một
lúc, em nói:
Nếu
anh thương em, mai anh lên Tam Nông gặp em ngay.
Tôi “uhm”
một cái, trong lòng ấm áp vui sướng. Đó là lần đầu tôi tỏ tình trước một cô
gái. Đêm đó không sao chợp mắt, khi nhắm mắt lại hình bóng em cứ hiện về.
Huyện Tam
Nông là một vùng đất rất nổi tiếng, thuộc tỉnh Đồng Tháp, cũng là nơi em ở. Đây
là chỗ trú ẩn của loài sếu đầu đỏ, nhân gian thường gọi là chim Hạc. Loài sếu
này trú ẩn ở vườn quốc gia Chàm Chim, thuộc loài chim quý hiếm có trong sách đỏ
thế giới.
Hôm nay là
một ngày cuối tuần đẹp trời, từ lần tỏ tình đó, em gật đầu đồng ý. Cứ đến sáng
thứ 7, tôi chạy xe lên Tam Nông hẹn hò với em.
Chúng tôi
thường đi ăn vặt, uống cà phê, đi ngắm cảnh trò truyện yêu đương. Trao cho nhau
những nụ hôn ngọt ngào dưới khung cảnh đồng lúa bao la.
Thời gian đó
thật hạnh phúc, khi xế chiều, tôi về nhà em và ngủ lại, ăn cơm cùng gia đình
em. Tối đến, khi lúc không có ai, chúng tôi lén lúc cho nhau một nụ hôn nồng
cháy, ở phía sau nhà bếp. Có những lần bị cô em út phát hiện, em ngượng đỏ cả
mặt chạy về phòng.
Sáng sớm,
không khí trong lành, tiếng chim ríu ríu trên ngọn cây cao cao phía xa. Giữa
một không gian rộng lớn, xung quanh là màu xanh thẳm của mạ non, cái không khí se lạnh của bình minh. Trên một con đường đất nhỏ,
tôi đang chạy xe về, em ngồi phía sau lưng tôi.
Mỗi lần đưa
tôi về, em điều ôm chặt tôi, áp má vào bờ vai, khóc ước cả vai áo. Lúc đó em cứ
nhỏng nhẻo, không muốn tôi về. Nhìn em khóc mà lòng mình xót xa. Một lúc dừng
xe, tôi quay người về sau, đặt lên trán em một nụ hôn, rồi an ủi.
Anh
phải đi làm để có công việc ổn định, sang năm cưới em về !
Không
cho anh đi làm thì sao anh có tiền lo lắng, chăm sóc cho tình yêu của anh ?
Vừa khóc em
vừa trả lời:
Tại
em hong muốn xa anh chứ bộ !
Lao nhẹ nước
mắt đang chảy xuống trên đôi má trắng mịn của em, tôi nói !
Tuần
sau anh sẽ lại lên nữa mà !
Ở
nhà ngoan không có được đi chơi nhe !
Cứ như vậy,
bốn mùa trôi qua, khung cảnh đó thay đổi theo màu sắc. Tình yêu của tôi và
em cũng sâu đậm hơn. Chúng tôi như là một, không thể nào thiếu nhau.
Có lúc vào
mùa lúa chín, sắc vàng cả một vùng, thỉnh thoảng gió lại đến, mang theo mùi
hương lúa chín. Như một bức tranh sơn thủy mùa hè, mà tôi cùng em là nhân
vật chính trong đó.
Sau khi gặt
lúa xong, sắc xanh cũng đến, màu xanh lúa non vừa mới nảy mầm, mang theo bao hi vọng của người nông dân. Trong khung cảnh ấy, chúng tôi trao cho nhau nhiều nụ
hôn say đắm.
Hạnh phúc đó
vỏn vẹn trong một năm ngắn ngủi, rồi sóng gió ập đến. Nghe tin em bảo ba mẹ bắt
em lấy chồng, người đàn ông ở Vũng Tàu, ông ta là giám đốc một công ty lớn.
Nghe xong
tôi như chết lặng, suốt mấy ngày liền, ăn ngủ không ngon, Suy nghỉ đắng đo hằng
đêm, nhìn lại gia cảnh của mình thì thua xa người ta, cảm thấy bất lực trước số
phận.
Tự trấn an
mình, tôi nghỉ nên để em có cuộc sống giàu sang sẽ tốt hơn. Tôi chú tâm vào
công việc, mỗi cuối tuần không còn lên thăm em nữa.
Một tháng
sau tôi nhận được điện thoại của em, tay run run, suy nghỉ có nên nghe máy hay
không? Quyết định theo con tim mình, tôi nghe máy:
Mai
anh xin nghỉ buổi chiều lên gặp em được không ?
Tôi đoán em bảo mình lên để mời đám cưới, tôi đáp lại với giọng nặng nề, buồn
bả, kèm một chút tiếc nuối.
Uhm
! Để anh đi xin xếp cho anh nghỉ buổi chiều ngày mai !
Em nói tiếp:
Mai
mình gặp ở quán cà phê mà hai đứa mình thường uống nhe !
Thôi
em bận rồi em cúp máy đây.!
Tôi đáp.
Uhm
!
Chiều hôm
sau tôi chạy xe lên Tam Nông gặp em, chuyến đi lần này không háo hức mong đợi
như thường ngày, lòng tôi trống rỗng như người vô tri.
Chúng tôi
gặp nhau ở quán cà phê, nhìn thấy em chạy chiếc xe tay ga mới, tôi tò mò hỏi ?
Xe
mới mua hả em ?
Em trả lời:
Xe
của người ta mua tặng cho em !
Anh
đi theo em !
Tôi hơi khó
chịu trong lòng, vì nghe câu trả lời đó. Nhưng vẫn chạy theo em, em dẫn tôi đến
một quán cà phê gần đó. Lúc trước mỗi lần hẹn hò đi chơi, thỉnh thoảng có chạy
ngang đây, nhưng chưa bao giờ vào.
Quán cà phê
khá đặc biệt, một không gian riêng, dành cho các cặp tình nhân, mỗi không gian
có một chiếc võng, và một cái bàn. Xung quanh được che chắn rất kỹ, bên ngoài
nhìn vào không thấy gì cả.
Gọi nước
uống xong, hai đứa ngồi trên một chiếc võng, tôi mở miệng hỏi, phá tan bầu
không khí căng thẳng.
Khi
nào em lấy chồng ?
Im lặng một
lúc, em trả lời:
Tuần
sau em lây chồng !
Nhìn thằng
vào mắt em, đôi mắt long lanh ngấn lệ nước mắt. Ẩn chưa nhiều uất ức và mong
ước được giải tỏ. Tôi nhẹ ôm em vào lòng hôn em nồng nhiệt, cảm xúc lại ùa về.
Em đã trao cho tôi cả đời con gái mình, nằm với nhau được một lúc, mẹ gọi điện
bảo em về.
Mẹ
gọi em về ! Thôi em về trước nhe!
Tôi thấy khó
chịu đáp lại:
Mình
mới gặp nhau chưa được một tiếng mà em!
Em bảo:
Em
bận lắm em phải về !
Tôi im lặng
nhìn theo bước em đi, lòng trống rỗng như người vô tri. Một lúc sau tôi cũng
lẳng lẽ đi về. Bao nhiêu cảm xúc buồn vui lẫn lộn.
Rồi ngày
cưới em cũng đến, trên tay tôi là tấm thiệp mời của em, tôi cũng không để tâm
đến, cũng không muốn đi.
Liều thuốc độc của tình yêu
Ba tuần sau kể từ ngày đám cưới em, đêm đó, lúc chuẩn bị ngủ, lòng tôi xôn xao, cảm giác đã mất một thứ gì đó to lớn, quý giá, tôi nhớ lại tháng ngày yêu nhau, nhớ lại mối tình đẹp như tranh, những lúc em ôm tôi khóc ước bờ vai. Những lúc hẹn hò dưới khung cảnh đồng lúa mênh mông.
Mọi cảm xúc cứ ùa về, tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc, nước mắt cứ tuôn rơi. Trong tim
bắt đầu nhói đau từng cơn, như ngàn mũi dao đâm sâu vào tim. Tôi nhận ra mình không thể
nào thiếu vắng em. Nhớ lại ánh mắt đó, cuối cùng tôi đã hiểu.
Trong đôi
mắt em muốn tôi cứu giúp mình, thật ngốc khi tôi không nhận ra được điều đó. Em
đánh đổi cả cuộc đời mình trao hết cho tôi, nhưng em đã thất bại, khi tôi không
nhận ra, không giúp được cho em.
Nếu ở lại
một chút nữa, em chỉ khổ đau nhiều hơn, nên em chọn cách về sớm. Còn tôi thì
mất đi người mình yêu nhất. Đôi mắt long lanh ngấn lệ đó cứ ám ảnh tôi mãi
đến bây giờ.
Có nỗi đau
khi chia tay nó đến cực nhanh, rồi qua nhanh. Nhưng đau đớn nhất, là nó không
phát tán ra lúc đầu, nó thấm thía vào tim, can một cách từ từ như một liều
thuốc độc, để rồi lúc phát tán ra, cũng là lúc hàng đêm phải rơi lệ, dằn dặt
bản thân trong sự ân hận, tiếc nuối muộn màng.
Và nỗi đau
đó đến giờ đã 6 năm qua tôi vẫn không thể quên đi, có lẽ đôi mắt đó sẽ theo tôi
đến suốt cuộc đời.
Xem thêm: